Home » Bạch Mộc Lương Tử lần 2
Bạch mộc lương tử lần 2

Bạch Mộc Lương Tử lần 2

Tối thứ Sáu, đoàn sáu người chúng tôi lên xe khách Hà Sơn Hải Vân đi Sa Pa. Chiếc xe buýt nhanh có giường ngủ khá đẹp. Bình thường đi các xe khác, cả người tôi không dài lắm nhưng lúc nào cũng rất khó chịu với cái giường ngắn. Còn xe nhanh này có giường khá dài và chỗ để chân rất thoải mái nên ngủ rất ngon lành.

Con đường ướt sũng báo hiệu một chuyến đi lầy lội

05h00 sáng thứ Bẩy, xe khách đến bến xe Sa Pa. Tôi nhảy xuống xe đầu tiên khi xe vừa dừng để chờ lấy hành lý cho cả đoàn. Sương mù nặng hạt như mưa phùn. Gió. Rét. Mưa rơi xuống đầu càng lạnh hơn. Người tôi lạnh run. Tôi nghĩ cái lạnh này chả có gì đáng sợ. Mình quen rồi mà.

05h10, chiếc xe 16 chỗ chở cả đoàn đi Sàng Ma Sáo. Tôi cảm nhận được cái háo hức của các thành viên khác trong đoàn. Mọi người hối hả nhảy lên xe. Vừa để tránh cái rét và sương nặng hạt, vừa để nhanh chóng được đặt chân tới điểm leo sắp tới.

Sương mù ngày một dày đặc hơn, chiếc xe 16 chỗ từ từ uốn lượn theo con đường đi xuống bản Mường Hum. Thỉnh thoảng có một chiếc xe máy đèn mờ mịt chạy ngược chiều lao vun vút. Anh lái xe giật mình chửi đổng một câu khi bỗng ở đâu xuất hiện một chiếc xe máy không đèn chạy ngược thẳng vào đầu ô tô. Xe vẫn chầm chậm bò lên dốc nên may mắn không có gì xảy ra cả. Sương mù vẫn bao phủ. Chúng tôi mong chờ đi qua Đồi chè Ô Long để được ngắm bình minh.

Mặt trời và mặt trăng trên đỉnh Bạch Mộc

Khi ở nhà nhìn Đồi chè Ô Long trong ảnh đẹp là vậy mà khi chúng tôi đi qua chỉ là một màn sương trắng trong bóng tối. Thôi đành AQ với mình bảo rằng nó chỉ đẹp khi ngày nắng thôi, mình còn cả một trời mây phía trước thì cái đồi chè này có là gì.

07h00 xe đến Mường Hum. Chúng tôi ăn sáng. Chuẩn bị sẵn đồ ăn nước uống, quần áo, ba lô để leo núi. Bạn porter A Páo đón chúng tôi tại đây.

2 porter A Páo và A Thánh đang chuẩn bị đồ

Xe đến bản Sàng Ma Sáo. Bầu trời xám xịt mây mù. Lạnh. Chúng tôi đi xe ôm ra điểm leo vì ô tô không đi tiếp được. Porter vẫn đang mải mê xếp đồ, chúng tôi mải mê chụp ảnh selfie. Con suối nhỏ nước trong vắt tại điểm leo đang chảy róc rách.

Cảnh vật xung quanh rất đẹp. Rặng núi bủa vây xung quanh ruộng bậc thang, ruộng bậc thang bao bọc những căn nhà gỗ. Con đường bê tông nhỏ xẻ ngang qua thung lũng. Mấy bạn trai bản hùng dũng cưỡi con xe máy cà tàng lao vun vút xuống con dốc sâu hun hút nhìn rất ghê răng. May mà mình nhìn mấy bạn porter răng vẫn còn rất đều, chưa đi mất cái nào.

1km đầu tiên của chặng đường là thảm họa. Không giống như những lần leo núi khác mình đi. Kể cả ngày mưa. Con đường nhày nhụa đất sét, vừa trơn vừa dốc. Dù đi cẩn thận mấy bạn vẫn bị trượt chân liên tục. Cái mũi giầy phải sục vào trong bùn lầy để tìm điểm bám. 2 cái gậy phát huy tác dụng đỡ mọi người đi lên. Tôi dùng cả gậy để kéo mấy bạn vượt qua những đoạn trơn trượt. Giá mà có cái dây thừng thì cũng tốt.

Sương nặng hạt vẫn cố tình bôi thêm tí mỡ cho con đường trơn hơn bao giờ hết. Những căn nhà chênh vênh trên núi nhìn xuống cười khểnh như đang thách thức đoàn leo, nhưng so với dân bản ở đây, họ đi ủng lên dốc trơn tuột vẫn nhanh như mình đi bộ đường bằng ở giữa Hà Nội vậy.

Qua 1 km này là đến nhà A Tủa. Cả đoàn thở phào nhẹ nhõm vì chỗ này đường bằng phẳng hơn nhiều. Mua 10k khoai lang ở nhà A Tủa để nướng buổi đêm được một túi to. Cả đoàn sắp xếp chỉnh trang lại và tiếp tục đi.

Ra khỏi nhà A Tủa là một rừng tre tuyệt đẹp như trong truyện của Kim Dung vậy. Rừng tre mọc san sát chéo bên sườn núi. Xẻ giữa rừng lại là một con đường đất sét nữa. Bùn nhão như cháo. Làm sao phải đi thật khéo để nước không vào ướt mất bên trong giầy. Tốc độ của đoàn đi bị chậm lại nhiều.

Sau rừng tre là một rừng thảo quả. Mùa này thảo quả hết rồi, không còn cái mùi thơm thoang thoảng như những lần đi núi khác. Bùn lầy vẫn không tha cho đôi giầy của chúng tôi. Đất sét bám vào giầy như cơm nắm vậy. Nặng chịch. Quần cũng nhoe nhoét bẩn đến tận đầu gối.

Sau 3 tiếng leo dốc, cả đoàn nghỉ ăn trưa lúc gần 12 giờ ngay bên cạnh một con suối. Xôi gấc, thịt gà, thịt lợn và dưa chuột. Đồ ăn nhiều. Ăn thoải mái không hết. Có 2 đoàn đi 2-3 người khác vượt qua chúng tôi. Họ không ăn trưa ở đây. Một đoàn nữa lại đến dừng nghỉ ăn trưa. Họ đi sau chúng tôi 1 tiếng mà đã tới đây rồi.

Bắt đầu từ đây đường đi khô hơn, dễ đi hơn. Đi mãi mà cảnh vật xung quanh dường như không thay đổi. Sương mù bao phủ với tầm nhìn rất hạn chế. Mọi thứ đều trắng xóa. Một đoàn đã leo xong Bạch Mộc đi ngược lại và bạn porter tặng lại bó hoa rất đáng yêu cho một bạn nữ trong đoàn. Bó hoa trở thành điểm nhấn của rừng cây nhạt nhẽo xung quanh.

16h00 chiều đoàn lên gần tới lán. Bỗng đâu vài tia ánh nắng le lói xuyên qua màn sương. Cả đoàn mừng húm hy vọng trời đẹp.

Cả một trời trong xanh nắng ấm bỗng ùa đến trên lán. Chúng tôi sung sướng chạy ra Núi Muối. Gió nhẹ. Cả một biển mây dưới ánh nắng chiều hồng rực rỡ. Biển mây ngút tận chân trời. Ánh nắng chiều từ từ đẩy ánh hồng xa dần. Bầu trời xanh ngắt. Phía xa xa là ngọn Lảo Thẩn vương vẩn một chút mây trên đỉnh núi.

Sau khi chụp 1.000 tấm ảnh các kiểu trên mỏm đá, xích đu, cổng gỗ, chúng tôi về lán nướng gà, xào rau chuẩn bị bữa tối cùng các bạn porter.

Bữa tối ăn rất ngon với đồ nướng và rượu mơ. Ăn ngoài trời khá lạnh. Nhưng món ăn ngon, ai ai cũng vui vẻ thưởng thức sau một ngày leo đói và mệt.

Rút kinh nghiệm các lần leo núi trước, ăn xong bữa tối, cả đoàn chuẩn bị sẵn đồ leo cho ngày hôm sau. Đổ nước sẵn vào túi nước, nhét đồ ăn vào ba lô, mặc sẵn quần áo leo. Sáng hôm sau chỉ việc dậy, vệ sinh cá nhân, ăn bát mì tôm và xách ba lô lên là xong.

Lán ở đây rộng rãi và ít người hơn hôm đi Lảo Thẩn. Buổi tối chỉ có 1 đoàn khác ngủ chung lán. Đoàn đó đã đi 2 ngày rồi. Ngày hôm sau họ sẽ xuống núi. Nhìn một bạn nữ đoàn bên đó mặt nhăn nhó đau đớn với cái bắp đùi, còn bạn trai thì đang cố gắng xoa bóp đỡ đau mà thấy tội nghiệp. Không biết bạn ấy sẽ xuống núi vất vả như thế nào ngày mai. Ở lán bên cạnh cũng có hơn 10 người đi leo chỉ lên núi Muối xong là về, do họ xác định không thể leo tiếp lên đỉnh. Chỉ 1 người trong đoàn quyết định đi tiếp. Thế cũng đủ hiểu núi này không phải dành cho tất cả mọi người.

Nửa đêm tỉnh giấc đi ra ngoài, chưa bao giờ tôi thấy trăng sáng thế. Chi chít những vì sao lung linh đang ở rất gần. Gần tới nỗi cảm giác như với tay là hái được một vì sao. Tôi chợt nghĩ nếu trời trong vắt như này mà ra Núi Muối chụp ảnh Milky Way với biển mây thì đẹp biết bao. Nhưng vì lạnh và hơi run khi đi một mình trong rừng tối làm tôi chùn bước. Giá có ông bạn Quách Anh hay anh Lê Ngọc Sơn thích chụp ảnh đi cùng đoàn là mình kéo ra khỏi chăn đi cùng rồi đấy.

04h00 sáng Chủ Nhật cả đoàn dậy ăn mì tôm trứng để chuẩn bị xuất phát đúng 05h00. Theo bạn porter nếu đi nhanh thì có thể ngắm bình minh trên núi ở một điểm ngắm rất đẹp lúc 06h00.

Cả đoàn bước đi trong đêm tối. Dốc ngày càng cao hơn. Trời lạnh mà mồ hôi vã ra như tắm. Buổi sáng nên ai cũng tràn trề năng lượng bước đi rất nhanh. Đường đất, rồi đá, bám rễ cây mà leo. Dốc cao. Thỉnh thoảng nhìn xuống thấy biển mây vẫn quanh Núi Muối. Le lói bên dưới là ánh đèn của lán ở phía xa và thấp thoáng ánh đèn pin của 1 đoàn nữa đi muộn hơn chúng tôi cũng đang lên núi.

Đúng 6h00 đến điểm ngắm bình mình. Một dải mây đen phía đông dường như chắn toàn bộ ánh mặt trời chiếu đến. Chắc chắn không có bình minh đẹp như mơ rồi. Cả đoàn quyết định bỏ giấc mơ bình minh và leo tiếp lên đỉnh núi phía trên. Thật không ngờ chỉ 10 phút sau mặt trời ló ra khỏi dải mây tròn đỏ đẹp rực rỡ. Có lẽ điểm cao này ngắm mặt trời đẹp hơn rồi vì biển mây đẹp và rộng rãi hơn dưới kia rất nhiều.

Hai chấm đỏ dưới núi là lán ngủ của A Tủa và lán ngủ trên Núi Muối

Con đường dẫn lên đỉnh Bạch Mộc thay đổi liên tục. Khác hẳn so với lần trước tôi leo từ phía Lai Châu. Con đường đá dẫn lên đỉnh núi. Mặt trời chiếu ánh nắng đỏ lựng lên từng ngọn cây cỏ, từng viên đá nhìn rất đẹp. Những đám mây hồng lững lờ trôi trên núi. Những rừng cây thấp mọc trên mảnh đất khô cằn lẫn với đá sỏi.

Lên cao hơn nữa là rừng cây cổ thụ rêu phong phủ đen kín từ gốc đến ngọn. Nhìn giống hệt những cây trong rừng nguyên sinh bên Tả Liên Sơn. Qua rừng cây này là đến điểm leo cuối cùng lên tới đỉnh Bạch Mộc. Bây giờ đã là 8h00. Phía trước là một đỉnh núi cao sừng sững, dốc xuống rất sâu. Mây đang phủ kín trên đỉnh núi. Bám quanh núi là cả một rừng cây trúc nhỏ.

Mặt trăng vẫn treo trên đỉnh Bạch Mộc (Kỳ Quan San)

Bước chân sâu vào bên trong rừng trúc, tôi chợt nghe thấy tiếng chim hót. Lại vẫn tiếng chim mà cách đây 2 năm tôi đã từng nghe thấy ở đây. Một tiếng chim rất lạc lõng và cô đơn. Tôi vẫn băn khoăn với độ cao như này, gần như không có thức ăn mà vẫn có chim sinh sống quả là kỳ lạ.

Trên độ cao này gió rất lớn và lạnh, phải là những loài cây có sức sống siêu phàm dẻo dai mới trụ vững được. Ngoài những cây trúc có họ với tre Việt nhà ta thì còn có rất nhiều cây cỏ kỳ lạ mọc bám trên đá. Chúng có chiều cao rất thấp, cứng cáp để chịu được gió lớn. Màu sắc thẫm đến lạ. Nhìn như cây san hô màu sắc khác nhau vậy. Ở đây không có ong bướm thụ phấn cho hoa. Chắc chắn chỉ nhờ gió thôi.

Lần thứ hai leo tới đỉnh núi Bạch Mộc. Vẫn chóp inox đó. Khung cảnh khá giống lần 1. Vẫn trời xanh với biển mây trắng phía dưới, nhưng lần này nhiều mây hơn, gió nhẹ hơn. Một niềm vui khó tả. Sung sướng như lên đỉnh. Tôi lại đặt một nụ hôn đánh dấu lần thứ hai lên cái chóp.

Sau nửa tiếng chụp ảnh với pose các kiểu, cả đoàn bắt đầu xuống núi. Xuống núi là sở trường của mình nên cảm giác lao xuống dốc rất là thích. Địa hình đồi núi khác nhau, mỗi bước chân khác nhau, cân bằng cơ thể khác nhau. Chỉ có mỗi cái đùi là đau hơn vì lao xuống dốc. Chỉ một lát là tôi đã leo sang đến ngọn núi bên kia.

Bắt đầu từ đây đường xuống sẽ nguy hiểm hơn. Nếu đổ dốc nhanh xuống núi thì tôi có thể có thêm 1 giờ ngắm biển mây ở Núi Muối. Nhưng tôi quyết định dừng lại chờ đoàn đi sau xem có cần giúp đỡ gì khi xuống núi không. Vì đường này có nhiều đoạn bám đá xuống khá khó, trượt tay là xuống vực luôn.

Trời nắng nóng hơn, gió thổi mạnh hơn. Phía xa vẫn là biển mây rất đẹp. Từ trên rất cao, bạn có thể nhìn thấy lán ngủ và đỉnh núi Muối. Tôi chạy theo đoàn và may mắn quay được một cảnh đẹp sững sờ mà mình cũng không ngờ tới.

Đường lên cũng khó, mà đường xuống cũng khó với vô số những cái dốc đi bằng mông. Đoàn lên sớm hơn dự định, nhưng lại xuống chậm hơn với dự kiến ban đầu.

Gần 12h00 mới về tới lán. Cả đoàn ăn trưa và sắp xếp chuẩn bị nốt đồ để xuống núi. Từ dưới núi lên đến lán mất 6 tiếng, thì lúc xuống dự tính khoảng 4 tiếng thôi. Nhưng không ngờ con đường trơn tuồn tuột phía dưới lại là bước cản lớn nhất khiến đoàn bị chậm mất 1 tiếng xuống núi so với dự định.

Con đường lầy lội ở rừng thảo quả và rừng tre toàn bùn như cháo giờ đây khô hơn một chút bỗng dính như hồ. Mọi người cố gắng đi nhanh để về trước khi bị đi trong đêm tối trong rừng. Lúc đầu còn giữ cho giầy đỡ bẩn, giờ đây chỉ có 2 lựa chọn: “để giầy bẩn” hay “đi đêm trong rừng”. Tất nhiên, mọi người thích lựa chọn số 1 hơn.

Đỉnh Lảo Thẩn phía xa với chút mây phủ trên đỉnh núi

Sau 5 tiếng vượt qua con đường lầy lội xuống núi, cả đoàn cũng đã bình an trở về điểm đón xe ô tô ở Sàng Ma Sáo. Chúng tôi lên đường về Sapa và lần nữa tôi lại gặp cái lạnh run người ở Sapa. Lần này lạnh còn đáng sợ hơn lần trước. Dù sao chúng tôi đã có một chuyến đi thành công với nhiều cảm xúc và nhiều kỷ niệm. Cảm ơn những người bạn đã cùng tôi đồng hành trong chuyến đi này.

Xem bài viết: Tà Năng – Phan Dũng Ký Sự