Có những chuyến đi để lại dấu chân, có những chuyến đi để lại ký ức. Tâm hồn thanh thản, bỏ lại mọi bộn bề cuộc sống sau lưng tìm đến một chuyến đi ý nghĩa phía trước, Tà Năng – Phan Dũng.
15h00 chiều thứ Năm, đặt chân đến Đà Lạt với cái bụng trống rỗng. Chuyến bay Hà Nội – Đà Lạt chỉ phục vụ 1 chai nước suối nên phải uống cầm hơi. Đói phết.
Bước xuống khỏi xe chở đoàn từ sân bay về Nhà hàng Lẩu gà lá é (món ăn nổi tiếng nơi đây), không khí mát mẻ của Đà Lạt tràn vào trong phổi. Mát rượi.
12 thành viên trong nhóm có nhiều người khá sành ăn, biết nhiều món địa phương và từng đi đây đó rất nhiều, có lẽ là khắp Việt Nam luôn. Và khoản uống bia rượu của nhóm thì khỏi nói, và mình cả năm không nhấp ngụm rượu nào cũng bị cuốn theo cuộc vui đó. Rất vui.
06h00 sáng thứ Sáu, 1 chiếc ô tô 16 chỗ đỗ cửa. 2 chàng trai dẫn đường vui tính, Sỹ và Trăng, bước xuống xe để đón đoàn đi trekking. Phải công nhận là 2 bạn guides này rất hóm hỉnh, hay pha trò bằng những câu nói rất thông minh, rất buồn cười. Kiến thức về cung đường trekking của 2 bạn cực tốt, nên vừa đi vừa trò chuyện với các bạn ấy có nhiều thông tin thú vị phết. Hóm hỉnh.
Trước chuyến đi mình mới tìm hiểu thì mới hay là cung này porter riêng và hướng dẫn riêng. Porter chỉ có nhiệm vụ chở đồ ăn, nước uống, lều trại lên đỉnh núi thôi. Họ không chở hộ gì cả. Porter thì chỉ dẫn đường và mang đồ ăn trưa cho đoàn. Nên nếu các bạn không muốn ăn “kẹo lạc” thì phải thuê thêm người dẫn đường rồi. Nếu bạn nhờ porter mang hộ ít đồ cá nhân thì phải thoả thuận trước với họ. Nhanh gọn.
Từ Đà Lạt đi đến điểm trekking Tà Năng là 63km, qua cả Sân bay Đà Lạt. Điểm dừng chân đầu tiên là thị trấn Đà Loan cách điểm trekking chừng 10km. Cả đoàn ăn sáng, đi chợ mua thêm đồ ăn, dép lê… Phở ở đây họ nấu ngon phết. Cả đoàn tấm tắc khen ngon và còn muốn ăn thêm bát nữa. Rau củ quả ở chợ rẻ bèo. 10k trong túi quần là mua được ối thứ rồi. Rẻ lắm.
09h45 cả đoàn bắt đầu từ điểm trekking. Chụp tấm hình đầu tiên. Ai cũng tươi cười rạng rỡ. Còn sau chuyến đi này mặt méo như nào thì chưa ai biết. Bạn Sỹ được hỏi là mất bao lâu thì đến tới điểm nghỉ qua đêm? Câu trả lời của bạn rất đơn giản, “Muộn thì 5-6 giờ chiều, sớm thì 1-2 giờ sáng đến nơi, anh chị khỏi lo, cứ đi đã!” Mọi thứ còn xa vời. Mông lung.
Những bước chân đầu tiên là con đường đất đỏ bằng phẳng. Thỉnh thoảng lắm mới có lên xuống nhẹ và rất thoải. Độ cao ở điểm xuất phát là hơn 800m. Xa xa là những dãy núi thấp thoáng nhấp nhô. Vài căn nhà gỗ bên đường làm điểm checkin. Thi thoảng đi qua những đồng cỏ may rộng mênh mông, con đường mòn màu đất xuyên qua những thảm cỏ xanh nhìn rất đẹp mắt. Bông cỏ may bám đầy quanh ống quần, tua tủa như lông chân trên tranh vẽ mấy ông tây hồi chiến tranh Việt Nam mình hay nhìn thấy hồi bé. Rất ghê.
Đàn trâu đầm mình dưới những con suối nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Con trâu đầu đàn dương sừng nhìn đoàn chúng tôi với ánh mắt gầm ghè đầy nghi hoặc khi chúng tôi đi qua. Trèo lên một sườn đồi, chụp ảnh cả đoàn như đàn kiến bé xíu đi theo hàng lối. Mới đi được vài km đã gặp 1 con suối, nếu muốn không ướt giầy thì chỉ có cởi giầy ra. Vài người không sợ ướt vẫn đi cả giầy xuống. 1 bạn trai rất ga lăng cõng hẳn 1 bạn trai khác qua suối. Lê Đinh, một bạn nữ phải tự cởi giầy lội qua suối nhìn theo thốt lên ghen tị “Công nhận, giai vừa đẹp vừa chu đáo đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau.” Đáng ghét!
Cả đoàn đi với tốc độ khá tốt. Càng gần trưa nắng càng gắt. Nhưng cái mát lạnh trên núi của Đà Lạt cũng át bớt đi cái nóng nực của mặt trời trong một ngày không một gợn mây. Rừng thông hiện ra trong ánh nắng xanh mướt trông càng đẹp hơn. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gầm rú của chiếc xe máy chở hàng. Phải rất khoẻ nó mới thồ được hàng chục kg hàng và thậm chí còn đèo cả người sau lưng. Trông những chiếc xe máy hàng thửa này rất kỳ dị. Khùng khoằm.
Con dốc khủng đầu tiên chỉ lên cao thêm hơn 100m. Xen giữa những gốc cây gân guốc gầy guộc nổi lên trên mặt đất là những vệt bánh xe cuốn xích gằn xuống thành rãnh. Cả đoàn lặc lè lê chân lên núi. Nắng. Mồ hôi vã ra như tắm. Thở hồn hà hổn hển. Chiếc xe máy chở hàng gầm rú lên đến đỉnh cũng phải nghỉ cho mát máy khi lên tới đỉnh. Trú chân vào bóng râm gốc cây thông là cảm giác mát lạnh lại ùa đến. Phê phết.
Cả đoàn nghỉ chân ăn trưa ở con dốc há mồm thứ hai. Chỗ này gần đỉnh Tà Năng Phan Dũng rồi, nên yên tâm nghỉ ngơi chiều còn lên đỉnh. Bữa trưa là xôi ruốc các bạn guides đã chuẩn bị sẵn. Khắp trên mặt đất là các loại phân bò tươi, đang phân huỷ và đã khô. Bữa trưa chóng vánh kết thúc bằng mấy quả quýt. Mặt trời đang ngả về chiều. Bóng râm lúc nghỉ trưa còn to đủ chỗ cho cả đoàn ngồi mát bây giờ đang thu nhỏ dần. Một bạn đang ngồi nghỉ chỗ mát giờ thành “sơn nữ bán râm” vì ánh nắng soi mất nửa người rồi. Nắng gắt.
Bước ra khỏi chỗ nghỉ trưa khung cảnh không gian rộng mở hơn nhiều, những đồi cỏ xa ngút tầm mắt, đồi này nối tiếp đồi kia. Không còn những cây thông xanh mướt toả bóng mát nữa, những cái đồi trọc lại tạo thành một bức tranh hùng vĩ trùng điệp từng lớp ôm lấy nhau. Những lối mòn nhỏ ngoằn nghoèo in trên từng ngọn đồi. Những con bò lững thững gặm cỏ, thoáng thấy người là chúng chồm lên chạy dạt ra xa. Những cây thông cô đơn giờ đây thành đặc sản của vùng giáp ranh giữa ba tỉnh Lâm Đồng – Ninh Thuận – Bình Thuận. Cảnh đẹp.
Càng lên cao khung cảnh càng hùng vĩ hơn. Tôi không thể nghĩ rằng độ cao 1.135m của đỉnh Tà Năng Phan Dũng lại có thể sánh ngang độ hùng vĩ với nhiều đỉnh núi trên 3.000m khác ở Tây Bắc. Tôi sững người khi nhìn thấy cái chóp inox Tà Năng Phan Dũng mà tôi chẳng thể nghĩ rằng một ngọn núi thấp hơn cả Ba Vì với Tam Đảo cạnh Hà Nội mà cũng lại có cả cái chóp đẹp thế này. Sau lưng chóp inox cũng là trùng trùng lớp lớp các dãy núi rất đẹp. Hùng vĩ.
Đỉnh núi Tà Năng – Phan Dũng có rất nhiều các mỏm đá nhô lên từ mặt đất. Nó là một cái đồi trọc lốc. Đi đến gần đỉnh rồi mà tôi không hề biết rằng nó là điểm cao nhất của hành trình. Càng không thể nghĩ rằng sao mà lại có nhiều tảng đá to tướng trên đỉnh đến thế. Có rất nhiều góc chụp ảnh check in rất đẹp. Sống ảo.
15h30 tôi đặt chân lên đến điểm nghỉ chân qua đêm. Ánh nắng chiều gay gắt nóng nực sau khi leo một quả đồi há mồm khác như cái đèo há mồm ở Hàm Lợn. Gió thổi khá mạnh. Chúng tôi lấy 2 cái ghế băng ngồi dưới một bóng cây thông cô đơn để tránh bớt cái nắng bỏng rát của ông mặt trời đang vui tính thổi cái nóng xuống sau lưng. Từng thành viên lần lượt về đích. Vui cười. Chả có tí ánh mệt mỏi nào trên khuôn mặt. Thích thú.
Lều đã dựng sẵn, gà và thịt lợn đã nướng chín thơm lừng. Tắm xong là đi ăn thôi. Sương (mây) phủ trắng đỉnh đồi. Những ngọn đèn pin mắc trên sợi dây chiếu xuống bàn ăn dọi thành những vệt trắng toát. Lúc chập tối xung quanh đang là một màn đen như nhung, bỗng giờ đây đổi thành màu nhờ nhờ đùng đục. Ánh trăng lúc mờ lúc tỏ tuỳ theo độ dày của đám mây bay qua núi. Thỉnh thoảng lại có vài hạt sương nặng hạt rơi xuống như hạt mưa. Cả đoàn đã có một buổi tối uống rượu, ca hát hò hét ầm ĩ từ tối tới đêm khuya. Ăn, rồi uống, lại ăn, lại uống, ăn tiếp, uống tiếp, hát, uống, lại hát, lại uống, hát tiếp, uống tiếp. Dzô dzô.
Ngủ lều trên đỉnh núi cũng là một trải nghiệm thú vị. Sương phủ ướt đẫm bên ngoài lều. Gió thổi bạt lều nghe phần phật. Từng tiếng ngáy trong mỗi lều thay nhau phá tan màn đêm như thách thức những người đã thiếu ngủ vì dậy sớm hôm trước, đã mệt vì leo núi cả ngày và đã say sưa uống rượu cả đêm cũng phải tỉnh giấc. Khò khò.
04h00 sáng, cảnh vật xung quanh tĩnh lặng. Chỉ nghe tiếng gió rất lớn. Trời đã quang mây. Cả bầu trời sao rực rỡ trên đầu. Xa xa phía đông là ngôi sao Hôm sáng nhất trong những vì tinh tú lấp lánh trong đêm. Tiếc là tôi ko biết cách chụp Milky Way. Hiếm khi được nhìn thấy những ngôi sao sáng rực rỡ giữa không gian bốn bề thoáng đãng như thế. Nhìn bầu trời sao tôi chợt nhớ đến thời thơ ấu có những đêm mùa hè nóng bức trải chiếu nằm ngoài sân ngắm sao cho mát. Sâu thẳm.
05h00 màu đỏ hồng rực rỡ cong như lưỡi trai dần hé lên phía sau những ngọn núi đằng đông. Sau lưng là vài dãy núi khác với biển mây xa xa. Mặt trời hồng sáng dần, tròn vạnh, nhô lên từ đỉnh núi. Biển mây phía sau lưng bỗng di chuyển với tốc độ rất nhanh tiến về phía đông phủ kín bầu trời. Mặt trời chỉ còn là một ánh mờ sau màn mây dày đặc. Bốn xung quanh trắng như sương phủ. Khi mặt trời cách đỉnh núi một đoạn mới nhô ra sau khi đám mây lớn bay sang dãy núi phía bên kia. Mọi người tíu tít tranh thủ lúc ánh mặt trời còn đẹp chụp ảnh. Ngoạn mục.
07h45 đoàn xuất phát đi tiếp về Phan Dũng. Đã có người đau chân phải nhờ hỗ trợ của xe máy. Đường xuống khô ráo, cây cỏ khác hẳn phía Tà Năng, nơi rừng thông mọc đầy. Còn bên này, nhiều loại cây lạ không biết tên đứng xen kẽ tạo nên không gian mờ ảo trong làn sương và ánh nắng sớm chiếu xuyên qua các thân cây. Có cả cây trúc vàng giống các đỉnh núi Tây Bắc. Có cả cây é nở hoa thơm lừng, đi ngang qua tôi tưởng mùi thơm lá xôi nếp. Độc lạ.
Thêm 2 thành viên nữa đau chân phải đi xe máy. May là ở đây có xe máy chở xuống. Người đi từ đỉnh núi xuống trả tiền nhiều nhất là 800K. Vẫn rẻ hơn nhiều so với được khênh từ đỉnh núi nào đó trên Tây Bắc xuống. Đường đi xuống ngày một khó khăn hơn cho xe máy. Những rãnh do xe máy tạo nên sâu gần 1 mét. Người lái xe máy phải giữ tay lái, bóp phanh, dạng chân đi xuống còn xe thì bò dưới rãnh. Đường xuống khá dốc. Người đi nhờ xe máy đang đau chân cũng phải tập tễnh lần từng bước đi bộ xuống vì những đoạn này có ngồi xe được đâu. Khó khăn.
Một con suối rất đẹp hiện ra song song với đường xuống núi. Cởi đôi giầy và tất, vài thành viên ngồi ngâm chân thưởng thức cái mát lạnh dưới suối. Một đàn cá nhỏ vây quanh massage chân cảm giác buồn buồn, thích thú. Là lạ.
Cây cỏ cảnh sắc biến đổi dần. Đường đất dần chuyển sang con đường cát. Bình Thuận vốn nổi tiếng với những đồi cát khổng lồ. Cỏ lá nhỏ mọc um tùm cao từ gối tới ngang vai. Vừa đi vừa rẽ cỏ cao ngang ngực làm tôi tưởng tượng tới cảnh đàn khủng long săn người giữa đồng cỏ trong phim Jurasic Park hay những con rắn trườn bò trong đám cỏ lao ra ngoác cái miệng đỏ lòm như muốn nuốt chửng ai đó. Rờn rợn.
12h00 trưa đoàn tới điểm trung chuyển cuối cùng, cách thôn Phan Dũng 5km. Cả đoàn quyết định đi bằng xe máy ra vì càng xuống thấp cái nắng gay gắt và nhiệt độ càng cao càng gây khó chịu. 2 người trong chúng tôi lại muốn chạy bộ nốt 5km còn lại nếu ko thì chỉ có 2 xe máy chở 10 người, sẽ phải đi lại nhiều lượt mất thời gian. Đường chạy về toàn cát, nóng bỏng rát mặt, mặt trời phả hơi nóng xuống cát hấp hơi nóng lên tới hơn 60 độ C. Không có một lấy một ngọn gió. Tôi suýt bị sốc nhiệt nên phải dừng lại giải nhiệt cho mát mới tiếp tục đi nốt đoạn đường, hoàn thành đầy đủ cung Tà Năng – Phan Dũng. Hạnh phúc.
Một số gợi ý cho chuyến đi tốt hơn.
Có lẽ chúng tôi đã hơi vội vã đẩy tốc độ nhanh hơn bình thường do đoàn thay đổi lịch trình ban đầu, đi từ từ và ăn trưa trong rừng. Thay vào đó lịch mới là đi nhanh ra khỏi rừng lúc trưa rồi ra biển Bình Thuận ăn hải sản tắm biển. Đẩy nhanh tốc độ đồng nghĩa với việc nhanh mệt và dễ bị chấn thương hơn. Nên đi chậm lại. Cung đường này ngắn đủ sức cho nhiều người đi nếu đi chậm vừa phải, nghỉ chân giữa đường nhiều lần. Từ thôn Phan Dũng ra đến biển Cổ Thạch là 1h30 phút đi ô tô. Không gần tí nào.
Từ Bình Thuận về, đoàn chúng tôi thuê 1 xe 16 chỗ và có tạt qua Đồi cát trắng để chơi. Mất 5 tiếng để đi từ Bình Thuận về HCMC.
Nếu bạn bị lạc hãy tìm những con đường có vệt hằn của bánh xe máy. Con đường đó sẽ dẫn bạn về thành phố nhanh nhất.
Tôi cài app GPXviewer/GaiaGPS vào điện thoại, load cái route Tà Năng Phan Dũng vào app đó. Nếu bạn không có người dẫn đường thì có thể dùng app đó để tìm đường đi. Tôi đã dùng app này nhiều lần và đi nhiều cung đường lạ thành công. Bạn có thể load nó ở đây:
https://drive.google.com/file/d/19nu8Vf1MkR8C4HqiSBaraIwadYIGas4d/view?usp=drivesdk
Map này có cả đoạn nghỉ chân ở Đà Loan. Bạn zoom ra có thể thấy điểm xuất phát Tà Năng chỗ “ngôi nhà hoa giấy”
Thỉnh thoảng trên đường đi có sóng điện thoại. Sóng của Viettel mạnh nhất.
Nên mang theo pin dự phòng và sạc đầy trước khi đi. Cả đoàn bị thiếu pin ngay sáng hôm sau vì dùng nhiều quá.
Tà Năng Phan Dũng là cung đường đất đỏ là chính, nên dùng giầy có gai thưa dưới đế để chống trơn trượt.
Và nhớ mang theo máy ảnh góc rộng để chụp lại những bức hình thật đẹp bạn nhé.