Home » Đỉnh Lùng Cúng, cung đường khó khăn nhất mà tôi đã từng leo?
Đỉnh Lùng Cúng

Đỉnh Lùng Cúng, cung đường khó khăn nhất mà tôi đã từng leo?

Tối thứ 6, đoàn 9 người chúng tôi trên chiếc xe 16 chỗ lao vun vút hướng về Tú Lệ. Tú Lệ vốn nổi tiếng với xôi nếp, cốm Tú Lệ, suối khoáng nóng với tục tắm tiên của người Thái, ruộng bậc thang vào mùa vàng tháng 9 hàng năm. Ngoài ra nơi đây còn được thiên nhiên ưu đãi một đỉnh núi săn mây trứ danh, đỉnh Lùng Cúng. 

11h30 đêm chúng tôi đến nhà nghỉ Suối Tiên sau cuộc hành trình vượt qua đèo dốc ngoằn ngoèo đáng sợ làm cho mấy bạn bị say xe mệt mỏi. Ai cũng muốn nghỉ sớm để lấy lại sức leo núi ngày hôm sau. 

07h00 ngày thứ Bẩy, porter A Nhà gặp chúng tôi để đưa đoàn đến điểm leo núi bằng xe ôm. Mặc dù đã được cảnh báo trước về nỗi kinh hoàng trên con đường đến điểm leo, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng về vẻ đẹp hoang sơ của Tú Lệ. Những ruộng bậc thang thấp xếp tầng lớp dần leo lên núi. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ xen lẫn trong ruộng gợi lên một cuộc sống mộc mạc của người dân gắn với nghề nông nơi đây. 

Đường đi điểm leo Lùng Cúng
Đoạn này có dễ đi và tôi có thể tự tin chụp ảnh

Trên đường vào điểm leo đi qua 2 cây cầu màu đỏ bắc qua con suối đá rất thơ mộng. Con suối chảy qua thung lũng Tú Lệ. Hai bên vẫn là những ruộng bậc thang trơ gốc rạ nhưng vẫn toát lên vẻ tráng lệ của mình. 

Ngôi nhà gỗ nằm bên cạnh con suối ở cuối cây cầu gỗ đỏ rất đẹp

Càng vào sâu bên trong càng nhiều nhà dân mọc lên ở hai bên đường. Khi đến con đường toàn dốc và đá gộc mới là ác mộng thực sự của chuyến đi. Con đường như đè sức nặng lên đôi tay của người cầm lái. Chiếc xe trượt bánh liên tục, gằn máy nổ pành pạch để tiến từng mét lên đỉnh dốc. Bên cạnh là bờ vực. Ngồi trên xe mà tôi tóm chặt vào áo của bạn A Sang để khỏi ngã. Người gồng cứng lên rất là mỏi. Đầu óc thì căng thẳng sợ hãi luôn nghĩ đến cảm giác chiếc xe sắp đổ kềnh ra hoặc chuẩn bị lao xuống vực. Cứ đến mỗi đoạn đường lên dốc gập ghềnh là mình phải căng óc suy nghĩ xem nếu xe đổ hay lao xuống vực thì tay chân mình phải làm gì để an toàn nhất. 

Một tiếng đồng hồ tra tấn giã giò trên con đường dốc xóc nảy tưng tưng cũng đi qua. Đùi mỏi rã rời vì gồng cứng mỗi khi lên dốc. Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình dưới trời nắng nhưng mát mẻ của vùng núi. Điểm này có độ cao khoảng 1.450m. Bầu trời trong xanh báo hiệu một ngày không có biển mây trên cao, nhưng xa xa có một biển mây rất thấp. Gió thổi khá mạnh. Mỗi luồng gió rít lại mang hơi lạnh làm tôi thoáng chút rùng mình. 

Sau 1km đầu tiên chúng tôi tới ngôi nhà gỗ khang trang rất đẹp mới dựng của A Nhà. Ngôi nhà có ao, có sân rộng rãi, chuồng trâu chuồng lợn, bên trong có nhất nhiều ngô phơi khô và căn nhà được chia theo nhiều ô, ngăn cho đôi lứa theo kiểu của người Mông. Sau một lúc chỉnh trang lại vật dụng, quần áo, đoàn chúng tôi tiếp tục lên đường. 

Từ bên dưới có thể thấy rõ một đỉnh núi phía độ cao khoảng 2.500m. Đó chính là nơi dựng lán của điểm nghỉ chân. Mục tiêu của chúng tôi là ít nhất phải đến đó trước khi trời tối hôm nay. Lúc này khoảng 09h00. Chúng tôi có 4 porter + 2. Đó chính là điều làm chúng tôi thực sự ngạc nhiên. 2 porter nhí đi theo giúp bố mẹ, đứa lớn 8 tuổi tên Dê, đứa nhỏ 6 tuổi tên Thế. 

2 anh em bé tí nhưng làm việc rất nhanh nhẹn và tháo vát. Đeo cái ba lô to tướng trên vai, một con dao vỏ gỗ dắt ngang hông đúng chất của những porter chuyên nghiệp, tay xách túi thịt nặng tới 4kg đi đường. Thỉnh thoảng hai anh em lại tranh nhau xách đồ của nhau, thật là dễ thương. 

Con đường khởi đầu đi qua một con suối, lên con dốc đường đất là đến một ngã ba. Đi thẳng lên đỉnh Lùng Cúng, còn rẽ trái là đi theo con đường ra Thung lũng Tà Cồ Y. Ngay nơi đây có một cái cây cô đơn như một chú hề tung 2 cái tay đầy lá đón chào chúng tôi đi tiếp.

Gió ở đây khá mạnh, vì nó là một khe núi. Cả đoàn đi trước, tôi ở lại chờ porter đến để nói chuyện về kế hoạch đoàn sẽ lên núi như nào, mấy giờ sẽ ăn trưa. Ai sẽ cầm đồ nướng, ai cầm đồ ăn. 

Chờ porter đến khá lâu, nắng gắt nhưng gió lạnh. Nhấm mắt một chút, tôi cảm nhận hương của rừng núi, cái mát lạnh của cơn gió phả vào mặt. Đỉnh núi phía trước phủ một màu xanh lá non mướt mải dưới cái xanh ngắt của bầu trời một ngày không mây. 

Con đường dẫn lên núi ban đầu khá gắt, cả đoàn vừa đi vừa thở, thỉnh thoảng nghỉ một chút selfie với biển mây nho nhỏ phía xa xa. Tôi rút chiếc loa ra và bật vài bài hát của Đen Vâu. 

“Những ngày nào đó, khi tâm tư được vẫy vùng
Ta sẽ cùng mở nhạc, giữa rừng xanh và nhảy cùng
Là đâu đó giữa chập chùng núi và non kia
Nằm trên đồi hút điếu thuốc và ở trong túi là lon bia.”

Nhịp bài hát tiếp thêm sức cho những đôi chân mỏi mệt đang lặc lè từng bước chân lên núi. Ai cũng thấm mệt và mướt mải mồ hôi. Qua đoạn đầu đường đi khá hẹp và một bên là vực sâu, cả đoàn đến một con thác đôi cực kỳ đẹp và thơ mộng. 

Càng lên cao con đường càng mát mẻ và đỡ dốc. Mấy bạn porter có vẻ đã thấm mệt vì phải vác đồ khá nặng. Tôi giúp các bạn ấy bằng cách đeo hộ 2 túi đồ, nhìn vậy thôi 2 túi này gần 6-7kg. 

12h00 cả đoàn nghỉ ăn trưa. Porter cắt một thân cây nhỏ làm thớt chặt con gà rất ngọt. 

Bữa trưa là xôi gà, thịt lợn rang và dưa chuột

Sau bữa trưa cả đoàn đi chậm hơn chút. Bạn porter nhí vẫn tung tăng đi thoăn thoắt. 2h chiều đoàn chúng tôi đến sát lán, gặp một cái cây đổ, cả đoàn trèo lên sống ảo. 

Chiều hôm đó chúng tôi nghỉ ngơi một lúc và quyết định leo lên đỉnh vì đỉnh cũng không còn xa lắm. Nắng vẫn đổ trên các ngọn cây, gió thổi xua trên những ngọn cây rất mạnh, ào ào như sóng vỗ. Sau một lúc nghỉ cảm giác cái lạnh cùng với gió càng ghê gớm hơn rất nhiều. Cái lán che bằng vải bạt trên nóc thỉnh thoảng lại bập bùng theo tiếng gió thổi. 

Cái lán ngủ là căn nhà gỗ phía xa xa

Con đường dẫn lên đỉnh núi là một rừng trúc tuyệt đẹp. Lá trúc khô rụng xen lẫn với lá phong màu vàng. Nếu leo cách đây vài tuần chắc hẳn tôi đã được ngắm lá phong đỏ vương đầy trên lá trúc khô. Đường đi không dốc lắm nhưng cũng đủ làm mọi người phì phò thở do không khí loãng. Đôi chân nhanh mỏi dễ sợ, bước chân như đeo thêm chì, nặng nề từng bước với đôi gậy trên tay. 

Lên gần đỉnh là một điểm nghỉ có cái xích đu nhỏ. So với nhiều đỉnh núi khác thì đây là xích đu nhỏ nhất mà tôi thấy. Từ điểm này là đã rất gần với đỉnh Lùng Cúng. Ở đây nắng rất đẹp. Nhìn lên đỉnh Lùng Cúng đang có một đám mây nhỏ bao phủ.

Gió đang thổi mây bay từ thung lũng bên dưới lên rất mạnh. Đỉnh Lùng Cúng lúc tỏ lúc mờ vì mây che phủ. Ánh nắng chiều vẫn rực rỡ ở phía tây. Thỉnh thoảng trời lại tối sầm xuống khi có đám mây bay qua. Mây bay rất gần. Sườn sượt lướt nhẹ qua đầu hai bạn Huyền và Hằng đang đi bên dưới mà tôi chưa kịp phỏng vấn hai bạn cảm thấy sao khi mây ập tới. 

Từ đây lên đỉnh núi toàn cây cỏ thấp. Có cả những cây trúc vàng chỉ mọc được đến một độ cao nhất định là bị gió gọt dũa như bác thợ cạo dùng chiếc tông đơ sắc bén cua một cái đầu đinh. 

Đỉnh Lùng Cúng hôm nay nhiều mây. Từ trên đỉnh nhìn xuống thung lũng phí dưới thật là thơ mộng. Một thung lũng nằm giữa hai dãy núi, có một con sông ngoằn ngoèo chảy ở giữa. Đám mây bị gió quẩn thổi tung lên, lại quật xuống, có những lúc cuộn thành hình tròn xoắn vặn lại. Từng đám mây bay che mặt trời thành từng mảng tạo nên một bức tranh ánh sáng kỳ ảo trên sống lưng khủng long gần đỉnh tạo nên khung cảnh càng kỳ vỹ. 

Gió mạnh. Lạnh buốt. Nắng nhẹ từng vạt làm tôi nhớ tới bài hát của Đen Vâu:

Trời thả vạt nắng khiến đám tóc em hoe vàng
Chiều nay đi giữa ngọn núi em bỗng thấy sao mơ màng
Tìm cho mình một không gian bật bài nhạc làm em chill
Tâm hồn em phiêu dạt theo áng mây bên trời. 

Chúng tôi nhanh chóng chạy xuống trước khi trời tối để được chén món lợn nướng đang chờ ở lán. Về đến nơi vừa lúc trời tối. Con gà và con lợn vẫn nằm trên xiên nướng, thơm phức. 

Ông bạn Quách Anh phát hiện ra rằng rửa mặt bằng nước lạnh cảm giác cực tuyệt vời. Tôi chạy ra vòi nước suối lấy từ đỉnh núi thò tay vào. Lạnh buốt. Nhưng tôi cứ vục lên mặt xem sao, một cảm giác kỳ lạ đến khó tả, càng rửa càng thích, nước lạnh như kéo cơ mặt căng ra, từng thớ thịt rần rật như mát xa, rất phê. 

Bữa tối diễn ra rất vui vẻ. Màn giới thiệu các thành viên mới là tâm điểm của buổi tối. Bạn Phượng nói “em đã bắt đầu chơi thể thao, đi chơi, leo núi và biết yêu mình. Mình biết yêu chính mình thì mình mới biết yêu thương người khác tốt được”. Tôi chợt nhận ra là chính mình chưa biết yêu lấy chính mình. Nhưng ít ra mình đã biết chăm sóc sức khoẻ của mình từ khá lâu. Đó có thể là vô thức. Nhưng cũng phải cảm ơn lời nói của bạn đó làm mình thức tỉnh ra thêm đôi chút. 

Sau bữa tối là màn thẩm trà. Dưới thời tiết lạnh giá được nhấp chút trà thì thật là tuyệt. Cả nhóm quây quần bên chiếc bếp ga du lịch và ấm trà, được thưởng thức tài nghệ pha trà điêu luyện của bạn Hương với sự tinh tế của một người yêu trà lâu năm. Vừa uống trà vừa hàn huyên nói chuyện bên nền nhạc của chiếc loa nhỏ phát ra, đời đẹp còn gì bằng.

4 giờ sáng chúng tôi tỉnh dậy. Porter đã dậy trước chúng tôi rồi. Họ ngủ sau nhưng dậy trước. Họ đang đốt lửa đun nước. Ngồi bên bếp lửa lấy chút hơi ấm. Sáng nay rất lạnh nhưng có vẻ bớt gió. Một bạn nữ đoàn khác đang đứng chụp ảnh trời sao qua kẽ lá báo hiệu một ngày không mây. Có thể sẽ là một buổi sáng bình minh rất đẹp trên đỉnh núi. Tôi hy vọng là vậy. 

Nhóm có 9 người, nhưng 6 bạn nữ không muốn lên đỉnh lần 2, để 3 bạn nam đi tiếp. Đeo đèn lên đầu chúng tôi lại xuyên qua rừng trúc một lần nữa. Thỉnh thoảng lại gặp ánh đèn le lói của đoàn khác cũng lên đỉnh cùng giờ. Cái lạnh của buổi sáng không khắc nghiệt như chiều tối. Lên đến điểm xích đu, chúng tôi đã loáng thoáng nhìn thấy biển mây thấp phía dưới. Một vạch hồng rực bên trên nền đen của biển mây. Cao thêm tí nữa, rực rỡ trên nền trời xanh đen sẫm là ngôi sao Mai sáng duy nhất trên nền trời khi ánh bình minh đang dần tỏ. 

6 giờ sáng tôi đặt chân lên đỉnh Lùng Cúng. Siêu lạnh. Siêu gió. Tôi chạy ngay xuống một điểm tránh gió và ngắm bình minh. Chân trời hồng rực. Những đám mây phía sau lưng cũng hồng rực. Ánh hồng phản chiếu lên chóp inox tạo thành một không gian ấm cúng. Nhưng màu hồng ấm áp đó khó mà xua tan được cái lạnh xé da xé thịt ở trên đỉnh núi. Chỉ một phút hở đôi tai ra mà tôi cảm giác như tai tôi rụng đâu mất. Rút tay ra một phút cầm điện thoại chụp mà lạnh cứng cả tay. 

Mặt trời đỏ lựng thò đầu lên trên biển mây rực rỡ. Ánh hồng lan toả khắp nơi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được thấy bình minh đẹp thế. Ánh mặt trời dịu dàng mát mẻ chứ không gay gắt chói loà như bình minh trên biển mà tôi đã thấy nhiều lần. Tôi có thể nhìn thẳng vào mặt trời một lúc lâu mà không bị chói mắt. Cảm giác thật dễ chịu. Thật là sảng khoái, rất chill. Tôi lại có một nụ hôn lạnh cóng thứ 12 trên đỉnh núi.

Sau một hồi chụp ảnh, hai người bạn của tôi đi xuống. Tôi muốn tìm thêm một khoảnh khắc độc đáo để lưu lại như một kỷ niệm đẹp hơn trong chuyến đi nên nán lại thêm một lúc. Tất nhiên mỗi thời điểm mỗi khác. Khi mặt trời lên cao màu xanh của bầu trời càng khác biệt. 

Bước chân khỏi đỉnh núi về lán và cầm bát mì trên tay, tôi tưởng như mình vừa bước ra khỏi một giấc mơ. Tôi trở về với thực tại với kế hoạch chuẩn bị xuống núi. Một bạn nữ bị đau chân nên quyết định đi về đường cũ với một porter để tránh bị chấn thương nặng hơn. Nhóm còn lại đi cùng 2 porter và cậu bé 6 tuổi cùng một con chó đi theo đường xuống Tà Cồ Y. 

Con đường xuống Tà Cồ Y có vẻ được thiên nhiên ưu đãi hơn. Cây cỏ ở đây xanh mướt mát hơn, rừng trúc đẹp hơn, cây cổ thụ rêu phong trông lạ lẫm hơn con đường lên núi hôm qua. Mấy bạn trong đoàn đẩy nhanh tốc độ xuống của cả nhóm bằng cách lao xuống dốc với tốc độ kinh hoàng nhất mà các bạn ấy có thể chạy. Đó là một trải nghiệm thú vị, vừa tăng hứng thú vừa tăng kỹ năng đổ dốc. Tôi cũng hưởng ứng bằng cách giúp quay lại những thước phim để đời cho các bạn ấy. Ai cũng có một niềm vui nho nhỏ nào đó. 

Lên dốc với tôi cũng vất vả như nhiều người khác. Nhưng đổ dốc cũng là điều tôi yêu thích nhất. Mỗi bước chân, mỗi đoạn đường trên núi khác nhau sẽ cho trải nghiệm và cảm xúc khác nhau. Tôi đổ dốc nhanh xuống một con suối và ngồi chờ anh em xuống sau.

Trời đổ nắng vàng trên những cây thảo quả lá to và xanh. Dòng suối nhỏ chảy róc rách qua kẽ đá. Gió nhẹ chứ không ào ạt thổi như hôm qua. Giờ này cũng gần trưa. 10 phút sau đoàn đi tới, chúng tôi chụp ảnh ở một đôi dây rừng treo ngay bên trên một cái vực nhỏ mà con suối chảy xuống. Tôi đứng dậy rửa mặt ở giữa con suối trong mát. Cảm giác mát lạnh làm tôi khoan khoái cho đến khi nhìn thấy một bãi phân bò to tướng ngay bên mép suối. 

Vừa ra khỏi rừng cây cao là một rừng trúc vàng thấp. Phía xa xa là một biển mây tuyệt đẹp. Bên phải là thung lũng Tà Cồ Y nhìn xám xịt, không có chút gợi cảm gì lắm. Nhớ lại đoàn trước đi không có gì đẹp nên chúng tôi bỏ ý định đến đây. Bạn Thơm muốn thử chạy nhanh xuống núi với biển mây phía xa làm hậu cảnh. Và tôi cảm nhận rằng con đường chạy về biển mây này đẹp hơn con đường phía trên nhiều. 

Ngay dưới đường chạy đó là một gốc cây cô đơn. Thế của nó chả khác gì cây đào Tết ở Nhật Tân. Uốn cong tự nhiên theo gió, tán cây xoè rộng vừa đủ để chống lại những cơn gió như vũ bão của vùng cao. Biển mây ở phía xa làm nền tôn lên vẻ đẹp thế cong cong của cây. 

Bữa trưa bên con suối là trải nghiệm cuối cùng trên con đường xuống. Bạn porter nhí được dịp trổ tài nhảu nhót trên những viên đá trên suối và kỹ năng mài dao siêu điêu luyện của một porter chuyên nghiệp. Thật khó tin một đứa trẻ 6 tuổi có thể làm điều mà người lớn còn cảm thấy vụng về. 

Sau khi về đến nhà của A Nhà, chúng tôi gặp lại những anh xe ôm trai bản đang đứng chờ ở điểm đến. Con đường xuống lại là nỗi kinh hoàng thứ hai mà tôi chỉ ước sao nó trôi qua thật nhanh. Qua mỗi con dốc là tôi và bạn trai bản bị dồn cả người ra trước mũi xe. Nếu không ngồi vững và tay lái vững thì cả tôi và bạn ấy sẽ bị trượt ra khỏi yên xe về phía tay lái là chắc chắn ngã. Bắp đùi gồng cứng khá đau và mỏi. Người tôi nảy lên như xóc lọ trên mỗi mô đất, tảng đá mà xe đi qua. Thỉnh thoảng bánh xe lại trượt trong khe rãnh sâu hoắm của vệt bánh xe. Tôi phải xuống đi bộ leo dốc vì xe không lên nổi những đoạn dốc cao. 

Cuối cùng cũng về đến nhà nghỉ Suối Tiên nơi chiếc xe 16 chỗ chờ chúng tôi đi về nhà. Leo núi là một đam mê, là niềm vui, nhưng tôi sợ nhất là cảm giác phải ngồi lên những chiếc xe ôm của trai bản. Họ không đội mũ và phóng rất bạt mạng. Chuyến đi thực sự lại là một kỷ niệm đẹp nữa với tôi và những người bạn Quách Anh, Minh, Hương, Tâm, Huyền, Phượng, Hằng, Thơm. Một vài bức ảnh trong chuyến đi này là của các bạn.

Leo đỉnh núi Lùng Cúng không khó. Khó khăn nhất là đi từ nhà nghỉ ở Tú Lệ đến điểm leo ở chân núi. Và đó là nỗi kinh hoàng đối với tôi.

Xem thêm: 

Lịch đi leo đỉnh Lùng Cúng

Chiều thứ 6:

17h00: Xe 16 chỗ từ Hà Nội đi theo đường Cao tốc Hà Nội – Lào Cai
18h00: Ăn phở ở ngay đầu đường cao tốc, lối đi Vĩnh Phúc
23h30: Đến nhà nghỉ Suối Tiên, Tú Lệ

Thứ 7:
06h00: Ăn sáng
07h00: Lên xe ôm đi vào điểm leo
09h00: Cả đoàn leo từ nhà A Nhà
12h00: Ăn trưa
14h20: Đến lán nghỉ
15h30: Lên đỉnh Lùng Cúng
17h00: Lên tới đỉnh, chụp ảnh ngắm hoàng hôn
17h30: Quay về lán ăn tối, ngủ

Chủ nhật
04h00: Dậy, vệ sinh cá nhân
05h00: Leo đỉnh Lùng Cúng
06h00: Lên tới đỉnh
07h00: Xuống núi
08h00: Ăn sáng
09h00: Bắt đầu xuống núi
12h00: Ăn trưa ở gần điểm rẽ lên đỉnh và Tà Cồ Y bên dưới
14h00: Về lán A Nhà và lên xe ôm về nhà nghỉ Suối Tiên
16h00: Lên xe 16 chỗ về Hà Nội theo đường 32
18h00: Ăn tối ở Nghĩa Lộ
23h00: Về đến Hà Nội